Banner

May đời có em

Hồi đó không hiếm khi tôi ngồi... oán trách cuộc đời. Mất bao nhiêu công sức vào thành phố lo học hành nhưng tôi lại chọn cái ngành học sao mà éo le, khi ra trường không tìm được việc làm. Suốt cả năm trời đi mỏi cẳng, vì không có xe máy, đói vàng mắt vì không có tiền ăn...

 Hồi đó không hiếm khi tôi ngồi... oán trách cuộc đời. Mất bao nhiêu công sức vào thành phố lo học hành nhưng tôi lại chọn cái ngành học sao mà éo le, khi ra trường không tìm được việc làm. Suốt cả năm trời đi mỏi cẳng, vì không có xe máy, đói vàng mắt vì không có tiền ăn...

Nhiều người chê tôi hậu đậu, không biết chọn ngành học thời thượng, có người chê tôi thiếu năng động... Tôi thấy họ nói không sai.

Không thể về quê ăn bám cha mẹ và chịu cảnh thất nghiệp dài dài nên tôi xin vào làm bồi bàn cho một nhà hàng. Ở đó thì đủ no nhưng nhiều lúc tôi tuyệt vọng, chẳng lẽ mình “chôn đời” bằng cái nghề bưng bê này?

Nhưng tính tôi đã làm gì thì làm chu đáo, tận tụy và nhờ thế được mọi người chung quanh yêu mến, tin cậy. Và ở đó tôi đã gặp em, cũng là một sinh viên nghèo, đến nhà hàng làm thêm bằng cái tài khéo tay của mình.

Em cắm hoa, trang trí bàn tiệc, nhất là khi có tiệc cưới sinh nhật. Có em, mọi nơi bỗng trở nên lộng lẫy. Khi biết tôi là một “ông cử” thất nghiệp em khuyên tôi đừng nản lòng mà hãy đi học thêm một cái nghề gì đó để “phòng thân”.

Thế rồi nhà hàng cử tôi đi học một khóa học ngắn về... phục vụ. Tôi ngỡ ngàng nhưng em khuyên tôi nên đi học, biết đâu từ nghề này sẽ mở ra những cơ hội khác.

Tất nhiên vì có trình độ đại học nên tôi tiếp thu nhanh, đạt thành tích tốt, trở về nhà hàng tôi trở thành “sếp” của những anh phục vụ trẻ, những anh lính mới tò te như tôi ngày nào, tất nhiên thu nhập cũng khá hơn.

Còn em ra trường, đi học một khóa về pha chế rượu và tiếp tục làm việc ở nhà hàng. Với vốn liếng tiếng Anh lưu loát em trở thành “ngôi sao” của nhà hàng, được khách nước ngoài rất ngưỡng mộ. Một lần nữa em động viên tôi đi học về quản lý nhà hàng khách sạn.

Vừa học vừa làm vất vả nhưng tôi luôn cảm nhận một tương lai tươi sáng hé mở... Khi mọi việc ổn định chúng tôi mới quyết định lấy nhau và dành dụm một số tiền để mua nhà.

Đúng lúc ấy có một nhà hàng làm ăn thua lỗ tìm cách sang nhượng với giá khá mềm. Em thích lắm nhưng số tiền dành dụm không đủ. Tôi quyết tâm ủng hộ em bằng cách... liều mạng đi vay nợ để mua và sửa sang lại thành một nhà hàng theo ý mình.

Với ý chí của một cô gái nghèo, chịu thương chịu khó và khả năng giao tiếp tuyệt vời của em đã “lột xác” cho cái nhà hàng vắng khách ấy. Bạn bè tôi thường bảo tôi rủi mà may, vì nhờ thất nghiệp... sớm mà giờ đây trở thành ông chủ.

Còn tôi thì tin rằng mọi may mắn bắt đầu từ khi tôi gặp em. Tínhcách mạnh mẽ, lạc quan của em đã giúp tôi vượt qua những lúc nản chí,ngã lòng... Tôi không phải là người giỏi giang, nhưng nếu có em bêncạnh tôi tin rằng mình làm gì cũng thành công.

Nguon Phu Nu Viet Nam