Kỷ niệm ngọt ngào
Alô alô.. nó trả lời bằng giọng ngái ngủ. Tiếng anh hét lên trong máy "mấy giờ rồi mà em vẫn còn ngủ? không dậy đi à, Anh ở dưới nhà rồi này " "Mấy giờ rồi nhỉ?" nó hỏi và ngước mắt nhìn đồng hồ. “Trời ơi! 6.30 sáng rồi cơ à"
Reng reng reng…. Choàng mình tỉnh giấc, nó bò và với tay nhấc điện thoại.
Cuối cùng thì nó và anh cũng đến nơi trang điểm. Nó bấm chuông mà lòng nghe run run, không biết phải nói gì với chị đây. Chị Thủy đón hai vợ chồng nó rất niềm nở, chị bảo “không sao, gió mùa mới về nên cô dâu hồi hộp quá ngủ muộn là lẽ thường tình". Không bị mắng mà còn được bênh vực, nó cười hihi và liếc xéo anh một cái, ra cái vẻ chuyện khò quên là đương nhiên. Hai chị em vừa trò chuyện vừa bắt tay vào công việc. Vèo một cái đã đến hơn 10 giờ sáng. Nó bây giờ là cô dâu vì mặc váy cô dâu, trang điểm cô dâu còn anh thì mới chỉ là một nửa chú rể thôi, anh nhà nó đang được tân trang bằng một mớ keo bọt… Hơn 10 giờ sáng, anh và nó cùng đoàn nhiếp ảnh đặt chân đến “Văn Miếu”. Pô ảnh đầu tiên, dựa cổng miếu có vẻ không thành công cho lắm, vì có lẽ quá hồi hộp và căng thẳng nên cô dâu khóc nhè. Không nản lòng bác phó rất nhiệt tình soi soi, hết cái mẹt nó lại đến cái cổng miếu rồi bấm máy. Cái nắng hôm nay cũng rất ư là lạ, không quá nóng và cũng không quá gay gắt. Nhưng việc tìm đúng thời điểm bấm máy sao cho cảnh và mẫu phù hợp với phong cách giả cổ là không đơn giản dù bác thợ đã hơn mười năm kinh nghiệm đi chăn ảnh cưới. Những khoảnh khắc để lưu lại cái đẹp của miếu và vợ chồng nó chỉ xảy ra trong vài phút. Đến mỗi khung cảnh hợp với phong cách, bác phó bắt thấy hồn là "dừng lại nào, cho anh xin một pô ở đây, cô dâu, em đứng vào đây cho anh, cười lên nào, đừng có cứng như thế nhìn anh làm mẫu nhé" rất say mê bác phó đứng làm mẫu luôn " hihi, nó chỉ việc nghía nghía và đứng theo". Anh nhà nó mới gọi là vất vả trong cái việc tạo dáng chụp, sao mà đứng cứng thế không biết, cứ như là robot được tạo hình đứng bên cạnh nó ý. Nhìn anh khổ sở, cười méo cả miệng, xoay bên này, xoay bên nọ mà nó phì cười. Thế mà, bác phó vẫn kiên trì chờ đến khi nào người mẫu cảm thấy thoải mái nhất mới shot shot shot…. Cứ như vậy, cả đoàn chạy đua với mặt trời, vì theo bác phó nếu để mặt trời lên giữa đỉnh đầu thì ánh sáng có được trong bức ảnh không phù hợp với phong cách lựa chọn ban đầu. Có cảnh đẹp, có người mẫu với dáng đứng thoải mái tự nhiên nhưng không có bác thợ chuyên nghiệp tận tâm thì cũng chẳng mong gì có được ảnh đẹp. | ||||
Thạch Uyên - Phương Thu |